Câu Chuyện Của Danh

Câu chuyện về Danh

Hình: Margherita Mirabella

Khi vô tư chơi bóng và cầu trượt cùng đám bạn ở một xã vùng sâu vùng xa của tỉnh miền núi Hòa Bình, một cậu bé 3 tuổi, Danh, dường như không hề bận tâm tới dị tật khe hở môi bẩm sinh của chính mình.

Tuy nhiên bất cứ khi nào đám bạn gọi cậu bằng cái biệt danh “Sứt”,  không kiềm chế được cơn giận do bị trêu chọc, Danh sẽ lao vào đánh những kẻ bắt nạt mình cho tới khi chúng ngừng việc nói cái biệt danh đầy xúc phạm đó.

Nhưng đáng kinh ngạc rằng, Danh chưa bao giờ khóc khi bị chế nhạo như thế. Đây chính là minh chứng cho tình yêu thương vô điều kiện và sự ủng hộ cần thiết từ gia đình cậu bé. Mẹ Danh – chị Ái và người cha – anh Luyến chưa từng gặp ai có dị tật khe hở môi cho tới khi Danh được sinh ra. Với họ, điều đó chẳng hề quan trọng khi so với niềm vui đón đứa con thứ ba của gia đình. Nữ hộ sinh của Ái đã giải thích rằng việc một đứa trẻ sinh ra với dị tật khe hở môi không phải là một điều hiếm gặp, và hoàn toàn có thể điều trị bằng phương pháp phẫu thuật.

Khi trạm y tế xã hướng dẫn gia đình về cách chăm sóc cho Danh, cậu bé đã không gặp bất cứ khó khăn nào trong việc bú mẹ – trong khi nhiều đứa trẻ có dị tật khe hở môi – hàm ếch khác, điều này là rất khó khăn, thậm chí là không thể. Với một số gia đình không đủ điều kiện tài chính, họ cũng không đủ tiền để chi trả chi phí phẫu thuật. Gia đình Danh cũng thế, là một gia đình thuần nông, cuộc sống dựa vào mảnh vườn và thửa ruộng. Chính vì thế, lựa chọn duy nhất là đăng kí trường hợp của Danh với chính quyền địa phương, để khi có chương trình phẫu thuật miễn phí, chính quyền sẽ thông báo cho gia đình.

Rồi ngày đó cũng đến, chính quyền xã thông báo có chương trình phẫu thuật miễn phí của Operation Smile tại Hà Nội, gia đình Danh đã vô cùng vui mừng.  Bố Danh, bà nội và người chú của Danh đã đưa cậu bé xuống Hà Nội với niềm hi vọng rằng bé sẽ được phẫu thuật. Trên chuyến xe kéo dài hai tiếng rưỡi đồng hồ, ai cũng bồn chồn và lo lắng, vì đây là lần đầu tiên họ xuống một thành phố lớn. Ở nhà để chăm đứa con thứ 4 mới chào đời, chị Ái cũng bồn chồn không kém, thấp thỏm mong đợi tin tức của cả nhà.

Tại bệnh viện nơi diễn ra chương trình, gia đình Danh rất ngạc nhiên khi gặp gỡ nhiều gia đình khác cũng trong hoàn cảnh tương tự. Trong bầu không khí đầy sự đồng cảm, họ đã chia sẻ rất nhiều về những kinh nghiệm chăm sóc một đứa trẻ có dị tật khe hở môi – hàm ếch. Tuy nhiên, sự đồng cảm dần dần nhường chỗ cho sự thất vọng: trong quá trình khám sàng lọc – một bước vô cùng quan trọng trong việc đảm bảo an toàn phẫu thuật – các bác sĩ cho biết Danh đang bị sốt, do đó cậu bé không thể được phẫu thuật trong chương trình lần này. Gia đình Danh sẽ phải chờ thêm 4 tháng nữa, khi chương trình tiếp theo được Operation Smile tổ chức tại Hà Nội.

4 tháng trôi qua mà cảm tưởng như quá lâu với những người đang chờ đợi. Rồi ngày đó cũng tới, Danh và bố mẹ lại khăn gói xuống Hà Nội để tham gia chương trình phẫu thuật của Operation Smile, nuôi hi vọng về cơ hội thứ hai để có được nụ cười lành lặn cho cậu bé. Lần này, sức khỏe của Danh tốt và đảm bảo đủ các điều kiện để tiến hành phẫu thuật. Sau 45 phút trong phòng mổ, cậu bé “Sứt” đã hoàn toàn lành lặn. Sáu tháng sau ca phẫu thuật, khi vết mổ hoàn toàn bình phục, mẹ Danh cho biết cả gia đình đã vui mừng khôn xiết khi đôi môi Danh được chữa lành như bao đứa trẻ bình thường khác, sức khỏe của Danh thậm chí còn được cải thiện hơn và điều quan trọng, là mẹ Danh có thể hiểu hoàn toàn những gì cậu bé nói.

Sau khi phục hồi hoàn toàn sau ca phẫu thuật đổi đời, Danh đi học trở lại. Tại trường, thỉnh thoảng cậu bé vẫn xô xát với đám bạn của mình, nhưng lũ trẻ không bao giờ gọi Danh là “Sứt” nữa.

Mẹ Danh còn cho biết, chị và gia đình vô cùng biết ơn những người ủng hộ và tình nguyện viên của Operation Smile – những người đã làm thay đổi mãi mãi cuộc đời con trai mình, giống như đã thay đổi cuộc đời của hơn 60,000 trẻ em khác trên khắp đất nước khi Operation Smile bắt đầu hoạt động tại Việt Nam.

Nguyễn Triệu Hải Băng – Nụ Cười Còn Mãi

Nguyễn Triệu Hải Băng, một em bé 6 tháng tuổi, bị bỏ rơi vì bé sinh ra với một khuôn mặt không lành lặn, may mắn được nhận nuôi và sống giữa tình thương của những người tu hành. Với Hải Băng, sống sót đã là một điều kì diệu chứ chưa nói đến một tương lai được đi học, có bạn bè như bao đứa trẻ bình thường khác.

Sư cô Nguyên là người đã cưu mang bé khi bé chỉ mới được 2 tháng 4 ngày. Lúc đó, bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cân nặng chỉ vỏn vẹn 2,15 kg. Sư Nguyên kể với chúng tôi rằng sau khi đón bé về, suốt tuần đầu tiên bé hầu như không ăn uống được, dù chỉ là một chút sữa. Mọi người đều cho rằng bé sẽ không sống nổi. Thế mà, bằng tình thương và sự kiên nhẫn, bằng tất cả sự cố gắng với tấm lòng nhân hậu, ngày từng ngày, sư cô chăm chút, săn sóc cho Hải Băng để bé khỏe mạnh hơn từng chút, từng chút một.

Dù thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhờ tình thương của những người tu hành, nhưng dị tật trên khuôn mặt Hải Băng vẫn chưa được chữa lành. Sau cánh cửa chùa, bé vẫn gặp rất nhiều khó khăn trong những việc được coi như bản năng như ăn và uống, chưa kể đến việc “được coi là một đứa trẻ bình thường”. Cho đến một ngày hữu duyên, một nhóm nhân viên của FPT biết tới hoàn cảnh của bé và mang đến tin vui về chương trình phẫu thuật của Operation Smile Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh. Với sự giúp đỡ tận tình từ các tấm lòng FPT, sơ Nguyễn đã đưa Hải Băng tới ngày khám sàng lọc của chương trình.

Trong vòng tay của những tình nguyện viên, trên môi Hải Băng luôn nở một nụ cười, dù chưa trọn vẹn nhưng nụ cười của em gây xúc động mạnh tới trái tim của mọi người. Và khi bác sĩ thông báo bé là một trong những đứa trẻ được phẫu thuật vào ngày đầu tiên, không chỉ riêng Sư Nguyên mà những tình nguyện viên, bác sĩ, nhân viên y tế, gia đình bệnh nhân khác đều vô cùng vui mừng vì biết rằng, sau cuộc phẫu thuật, cuộc sống của Hải Băng sẽ thay đổi rất nhiều. Đặc biệt, nụ cười của em sẽ tươi xinh và rạng rỡ hơn.

Buổi sáng sau ngày phẫu thuật, cô y tá vệ sinh vết thương và thay băng cho Hải Băng trước khi bé được xuất viện. Mặc dù vết thương mới còn rất đau, nhưng bé tuyệt nhiên không khóc, bé nằm ngoan ngoãn trên giường và nhìn mọi người bằng ánh mắt trong veo, trong tinh khiết như chính những tình thương đã cứu sống, cưu mang và giúp đỡ bé qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.

Trước khi nói lời tạm biệt, Sư Nguyên giờ đây đã có thể tự tin chia sẻ những kế hoạch về tương lai của Hải Băng: “Từ nay con đã không cần phải giấu mình trong chùa để tránh những cái nhìn kì thị về khuôn mặt không lành lặn của mình nữa, mà có thể tự tin hòa nhập với cộng đồng. Nếu có duyên với nhà Phật, bé có thể quy y. Nhưng nếu bé muốn học Đại học, nhà chùa sẽ giúp bé. Chuyện đi học bây giờ không còn là điều gì đó quá xa vời.”