Nguyễn Triệu Hải Băng – Nụ Cười Còn Mãi

Nguyễn Triệu Hải Băng, một em bé 6 tháng tuổi, bị bỏ rơi vì bé sinh ra với một khuôn mặt không lành lặn, may mắn được nhận nuôi và sống giữa tình thương của những người tu hành. Với Hải Băng, sống sót đã là một điều kì diệu chứ chưa nói đến một tương lai được đi học, có bạn bè như bao đứa trẻ bình thường khác.

Sư cô Nguyên là người đã cưu mang bé khi bé chỉ mới được 2 tháng 4 ngày. Lúc đó, bé bị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, cân nặng chỉ vỏn vẹn 2,15 kg. Sư Nguyên kể với chúng tôi rằng sau khi đón bé về, suốt tuần đầu tiên bé hầu như không ăn uống được, dù chỉ là một chút sữa. Mọi người đều cho rằng bé sẽ không sống nổi. Thế mà, bằng tình thương và sự kiên nhẫn, bằng tất cả sự cố gắng với tấm lòng nhân hậu, ngày từng ngày, sư cô chăm chút, săn sóc cho Hải Băng để bé khỏe mạnh hơn từng chút, từng chút một.

Dù thoát khỏi lưỡi hái tử thần nhờ tình thương của những người tu hành, nhưng dị tật trên khuôn mặt Hải Băng vẫn chưa được chữa lành. Sau cánh cửa chùa, bé vẫn gặp rất nhiều khó khăn trong những việc được coi như bản năng như ăn và uống, chưa kể đến việc “được coi là một đứa trẻ bình thường”. Cho đến một ngày hữu duyên, một nhóm nhân viên của FPT biết tới hoàn cảnh của bé và mang đến tin vui về chương trình phẫu thuật của Operation Smile Việt Nam tại Thành phố Hồ Chí Minh. Với sự giúp đỡ tận tình từ các tấm lòng FPT, sơ Nguyễn đã đưa Hải Băng tới ngày khám sàng lọc của chương trình.

Trong vòng tay của những tình nguyện viên, trên môi Hải Băng luôn nở một nụ cười, dù chưa trọn vẹn nhưng nụ cười của em gây xúc động mạnh tới trái tim của mọi người. Và khi bác sĩ thông báo bé là một trong những đứa trẻ được phẫu thuật vào ngày đầu tiên, không chỉ riêng Sư Nguyên mà những tình nguyện viên, bác sĩ, nhân viên y tế, gia đình bệnh nhân khác đều vô cùng vui mừng vì biết rằng, sau cuộc phẫu thuật, cuộc sống của Hải Băng sẽ thay đổi rất nhiều. Đặc biệt, nụ cười của em sẽ tươi xinh và rạng rỡ hơn.

Buổi sáng sau ngày phẫu thuật, cô y tá vệ sinh vết thương và thay băng cho Hải Băng trước khi bé được xuất viện. Mặc dù vết thương mới còn rất đau, nhưng bé tuyệt nhiên không khóc, bé nằm ngoan ngoãn trên giường và nhìn mọi người bằng ánh mắt trong veo, trong tinh khiết như chính những tình thương đã cứu sống, cưu mang và giúp đỡ bé qua giai đoạn khó khăn nhất của cuộc đời.

Trước khi nói lời tạm biệt, Sư Nguyên giờ đây đã có thể tự tin chia sẻ những kế hoạch về tương lai của Hải Băng: “Từ nay con đã không cần phải giấu mình trong chùa để tránh những cái nhìn kì thị về khuôn mặt không lành lặn của mình nữa, mà có thể tự tin hòa nhập với cộng đồng. Nếu có duyên với nhà Phật, bé có thể quy y. Nhưng nếu bé muốn học Đại học, nhà chùa sẽ giúp bé. Chuyện đi học bây giờ không còn là điều gì đó quá xa vời.”